
Ngày ấy, trong một khu rừng nọ có một chú Rùa cùng một chú Thỏ chung sống cùng với nhau. Có thể nói Rùa và Thỏ chính là một đôi bạn vô cùng thân thiết ở trong khu rừng này. Nhưng bỗng nhiên, vào một ngày kia, cả hai không hiểu sao lại tranh cãi lớn về chuyện ai là kẻ chạy nhanh hơn.
Sau một hồi cãi cọ kịch liệt thì Rùa và Thỏ đã quyết định tổ chức cuộc thi chạy để có thể xác định xem ai có thể về đích trước, cũng chính là kẻ chạy nhanh hơn.
Thỏ thì vốn được biết đến là một trong số những loài vật chạy nhanh nhất trong rừng, bởi vậy nên chỉ vừa mới bắt đầu cuộc đua Thỏ ta đã dùng hết sức mà chạy. Thỏ chạy nhanh như là tên bắn, chỉ một lúc kể từ khi bắt đầu thì Thỏ đã thấy mình bỏ Rùa ở tít phía xa kia.
Trong lòng Thỏ chắc mẩm:
– Rùa kia còn lâu mới có thể bắt kịp ta được, cậu ta vô cùng chậm chạp, vậy thì mình hãy tranh thủ mà nghỉ ngơi chút đã!
Nghĩ như vậy nên Thỏ chẳng vội vàng, cứ vui vẻ mà dạo chơi, hết hái hoa lại bắt bướm, khi đã thấm mệt thì Thỏ tìm đến dưới gốc cây lớn, lăn ra mà ngủ. Trong lúc Thỏ thảnh thơi chơi đùa rồi nằm nghỉ thì Rùa vẫn rất chăm chỉ mà bước từng bước một, những bước chân nặng nhọc dần đưa Rùa tiến về phía đích.
Lúc Thỏ đã ngủ đẫy giấc mà tỉnh lại thì bầu trời bắt đầu chuyển tối. Lúc này thì Thỏ mới giật mình và nhận ra rằng Rùa ta đã sắp tới đích trước cả mình. Thỏ vội vội vàng vàng co cẳng mà đuổi theo, nhưng đã không còn kịp nữa, Rùa đã tới đích trước nó.
Vậy là cuối cùng Thỏ đã phải chịu thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã không nghiêm túc trong cuộc thi chạy, cuối cùng phải chịu thất bại, và Rùa đã trở thành người chạy nhanh nhất bởi tính kiên trì, nhẫn nại và chăm chỉ của mình.

Mèo Hoa có cái đuôi dài rất đẹp. Lúc nào Mèo cũng chăm sóc, chải chuốt cho cái đuôi của mình. Mèo rất thích mọi người để ý và khen cái đuôi đẹp của mình.
Bạn Nai cũng khen:
- Cái đuôi của cậu đẹp thật. Tôi cũng thích đuôi dài, đẹp nhưng khốn nỗi đuôi của tôi lại ngắn tủn.
Mèo rất thích và hãnh diện. Nhưng niềm vui vừa chợt đến thì Mèo Mẹ nói:
- Ngày mai con phải đến trường để học cùng các bạn.
Mèo Hoa nghĩ đến trường có nhiều bạn lắm, không biết có ai khen mình không nhỉ ? Ối! Nếu mà bạn nào cũng sờ vào cái đuôi của mình thì nó sẽ xấu đi mất. Mèo Hoa buồn bực trong lòng. Không biết phải làm thế nào đây?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi Mèo Hoa liền nói với Mẹ:
- Mẹ ơi! cái đuôi của con hôm nay bị ốm rồi, ngày mai con không đi học được đâu.
Mèo Mẹ buồn lắm. Bác Cừu gần đó nghe thấy Mèo Hoa than thở như vậy liền nói toáng lên rằng:
- Tôi sẽ chữa cho khỏi ngay!
Bác Cừu vừa nói vừa cầm cái kéo đến bên Mèo Hoa. Mèo Hoa thảng thốt:
- Bác sẽ làm gì?
Bác Cừu nói:
-Tốt hết là bỏ cái đuôi ấy đi Mèo Hoa
Eo ôi! Cắt đuôi cắt đuôi thì đau lắm. Vậy thì cái đuôi lâu nay mà mình hãnh diện thì đi tong rồi. Ối! đau lắm , sợ lắm.
Mèo Hoa liền vội vã:
- Thôi thôi cháu xin đi học ngay thôi, mẹ ơi con đi học đây.
Mèo Mẹ lúc ấy rất vui vẻ nói với Mèo Hoa:
- Con cứ đi học đi, ở trường con sẽ có nhiều bạn mới rất vui, con sẽ trở thành học trò giỏi, lúc ấy con còn hãnh diện hơn nhiều. Mẹ cũng tự hào về con

Một ngày nóng nực, chú quạ khát nước đến khô cả cổ. Chú cứ bay mãi bay mãi để tìm nước uống nhưng không thấy. Chú cảm thấy mình đã rất yếu, gần như từ bỏ hy vọng.
Đột nhiên, chú nhìn thấy một cái bình nước ở dưới mặt đất. Vội vàng chú bay thẳng xuống để xem xem có chút nước nào sót lại trong bình không. Thật may làm sao, trong bình vẫn có một chút nước đủ để chú thoả cơn khát.
Chú cố nhét mỏ của mình vào cái bình. Đáng buồn thay, cổ của bình quá hẹp không vừa với cái mỏ của quạ. Nghĩ cách khác, chú lại cố gắng để đẩy đổ cái bình xuống cho nước chảy ra ngoài. Nhưng bình quá to và nặng so với chút sức lực còn lại của quạ.
Không bỏ cuộc, quạ suy nghĩ xem mình nên làm gì để có thể uống được nước trong bình. Nhìn ra xung quanh, chú bắt gặp mấy hòn đá cuội nằm vương vãi trên mặt đất. Đột nhiên chú nảy ra một ý tưởng cực kỳ thông minh. Chú dùng mỏ của mình để nhặt nhạnh từng hòn sỏi một, rồi thả chúng vào bình. Càng nhiều sỏi được thả vào thì mực nước trong bình tiếp tục dâng lên cao. Chẳng bao lâu nước đã dâng lên đủ cao để quạ có thể uống. Kế hoạch của quạ thành công rực rỡ.
BÀI HỌC CHO BÉ: Đừng vội bỏ cuộc trước khó khăn, nếu bạn cố gắng hết sức, bạn sẽ sớm tìm thấy câu trả lời cho vấn đề của bạn.

Dê mẹ ốm nặng phải nằm ở nhà liền gọi Dê con đến và hỏi:
- Con ơi, hôm nay con tự đi kiếm thức ăn nhé! Nhưng con phải cẩn thận gặp chó Sói đấy! Chó Sói có....
Chưa kịp nghe mẹ nói hết chó Sói đã nhanh nhẩu và bảo:
- Mẹ cứ yên tâm, con biết rồi!
Nói rồi Dê con chạy vào rừng.
Dê con gặp một con vật có 2 cành cây khô chạy trên rừng. Dê con nghĩ:" Chắc đây là Chó Sói rồi" và quay đầu bỏ chạy. Nhưng con vật đó cứ cười và nói:
- "Này Dê con, tớ Hươu đây, có gì mà bạn hoảng hốt thế?"
Dê con đã nghe mẹ kể về bạn Hươu hiền lành tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người nên nó dừng lại và nói:
- “Ơ thế là bạn Hươu ah?"
- "Uh bạn vào rừng phải cẩn thận không gặp chó Sói, chó Sói có cái đuôi dài xù và hàm răng… "
Dê con chẳng đợi bạn nói hết câu đã đáp:
- “Tớ biết rồi”
Nói xong, Dê con đi tiếp vào rừng, Dê con ngẩng đầu lên cây và thấy một con vật đuôi lông xù. Dê con vừa hét vừa hoảng sợ bỏ chạy:
“Mẹ ơi chó Sói”
Con vật ở trên cây bèn gọi:
- “Dê con ơi tôi không phải là chó Sói đâu, tôi là Sóc đây, chó Sói có móng vuốt…”
Chẳng đợi Sóc nói xong, Dê con bèn đáp:
“Tôi biết rồi” và nó chạy tót đi, được một quãng, Dê con gặp một con vật có bộ lông màu xám. Con vật cất giọng ôn tồn:
- “Chào cháu Dê con, Bác có quà cho cháu đây, lại đây với bác nào”
Dê con nghe nói được cho quà thì thích lắm liền tiến lại gần, chợt cô Thỏ nâu đi ngang qua có chuyện bèn gọi to:
-“Dê con ơi chó Sói đấy chạy mau”
Dê con hốt hoảng chạy thục mạng, ngoảnh lại đăng sau Dê con thấy chó Sói đang đuổi theo. Đang lúc nguy cấp cô Thỏ nâu bèn chạy ngang qua chó Sói, chó Sói liền đuổi theo cô Thỏ nâu. Thừa cơ, Dê con chạt vội về nhà, cô Thỏ nâu nhanh trí chui vào một hốc cây, chó Sói đành tiu nghỉu bỏ đi,
Dê mẹ thấy Dê con chạy về liền hỏi:
- “Có chuyện gì vậy hả con”
- “Con vẫn chưa kiếm được cái gì ăn nên bụng đói meo. Nhưng con đã gặp bạn Sóc, Hươu, cô Thỏ nâu và cả chó Sói hung ác nữa đấy”
-“Vậy à, và còn gì nữa nào
- “ Dạ từ nay trở đi con sẽ lắng nghe lời chỉ bảo của mọi người và chẳng dám nói “ biết rồi” nữa đâu ạ.